Nên: Cứ để nó âm thầm viết, đừng lăng xê nó kẻo nó tự kiêu; hoặc đâm cố gắng phấn đấu, tiếp thu, học hỏi mà mất đi vẻ nguyên thủy, tự nhiên. Còn kiêng nể làm gì, họ hiểu nhau khá rõ rồi. Cũng có thể không, người đời thờ ơ lắm, chỉ để ý đến những gì mang tính kích động mà thôi.
Những nghệ sỹ nhiều tự do đi đâu hết cả rồi. Chẳng là đang thu thập tư liệu cho câu chuyện này. Thế là bác xiêu lòng, bảo: Lần này bác cho về.
Bác bảo: Bao giờ có cái bằng, lấy vợ thì bác mới cho về. Khi đã bước vào nền thể thao chuyên nghiệp của nước nhà hay bất cứ đâu mà muốn khẳng định tài năng thì nó cũng phải cứng cáp và cạnh tranh gay gắt. Và nhiệm vụ của tớ đơn thuần là có những hành động hợp lí và cố không phải tỏ ra gượng ép với chúng.
Chúng cũng không phải những khoảnh khắc xuất thần chợt đến chợt đi để nuối tiếc. Chả làm gì được, mẹ đi làm kẻo muộn giờ. ĐI đã lên tiếng gọi tôi vì lâu rồi tôi chưa gọi nó.
- Ông cụ tôi bị liệt toàn thân. Không hẳn là sợ mất cho bạn. Để thay đổi những điều cần và có thể thay đổi.
Bị người lạ cười vì sự ngơ ngác khi anh tin là mình tương đối thông minh và biết thích ứng, cũng bứt rứt lắm chứ. Khi bạn rời bàn, bỏ bút. Sự khập khiễng ấy thường làm đẹp cho nghệ thuật miêu tả chúng chứ không phải cho đời sống của những nhân tố khập khiễng đó.
Dù sao họ vẫn là bố mẹ tôi dù họ không đặt niềm tin vào tôi (dẫu một đứa con bao giờ cũng khao khát điều đó). Cô giúp việc này mới đến nên thường nhầm lẫn. Lúc cần vẫn có thể tập trung huy động năng lượng trong một khoảng thời gian ngắn.
Còn rất nhiều tình thương và niềm vui ở phía trước. Có điều, bạn đã ngồi im rất lâu trong những năm cấp ba và đại học. Bạn vừa chợp mắt, nói chính xác hơn là lịm đi, chừng 1 tiếng thì cảm thấy một cái gì đó dài dằng dặc làm mình khó chịu.
Bác gái thường bảo: Biết con vất vả rồi nhưng con xem chị út phải ở trong trường cả tuần, học xanh xao cả người. Phổ biến những điều tôi viết vào thời điểm này là thích hợp. Nhà văn nhìn vào mắt nàng.
Và bản thân họ phải tự thoát ra. Cháu đã đi đến một xã hội mà cháu sẽ đợi và sẽ rủ con người đến. Họ không phải thiên tài, và họ cho rằng thiên tài (thơ) của chả làm nên được cái gì, thế là họ không cần quá bận tâm đến điều đó.