Nhưng nếu mình làm thế, mình cũng chẳng còn là mình. Bây giờ có bảo tớ là đạo đức giả cũng chả mấy ai bắt chước đâu. Mình đã đổ mồ hôi vì nó, nó cũng phát ốm vì phục vụ mình.
Tôi đùa: Bác cho cháu gặp để cháu tẩn một trận can tội hớt lẻo. Chị cả đi lấy chồng để lại căn phòng. Sau những đau đớn thì chắc bạn tinh khôn hơn và có thêm được một số cái gì đó.
Tôi sẽ nói tôi là một nhà thơ lớn và hiền lành. Em sẽ suy tư về đời mình từ đời nó. Bạn không biết đó là cái gì cho đến khi bố bạn gọi vọng lên từ dưới nhà tắt đồng hồ báo thức đi bạn mới hình dung ra vấn đề.
Nếu bạn tin vào những điều trên, là một người không tốt hay một kẻ phân vân trước ngưỡng cửa thiện-ác, bạn sẽ yên tâm mà ác. Tôi cứ đứng đó, trước cửa đồn các chú, nghĩ ngợi miên man, chẳng biết để làm gì, chẳng lo lắng hay hồi hộp gì. Đó là lúc bạn xác định được cuộc chiến, cuộc chơi.
Tôi cứ theo qui luật, phải nhích dần trên các bậc thang nhận thức, tích lũy để nhảy lên bậc sau. Bạn bảo thằng em xuống đi cùng bố. Tôi biết ông rất yêu vợ.
Nhưng không phải không có lúc vì đời sống mà hắn phải đối diện với sự vi phạm phong cách sáng tạo; và vì sáng tạo hắn lại phải lắc lư phong cách sống. Chuyện bị nhục của kẻ không có quyền, tiền, danh mi nói phải. Chị út là người bạn học lớp một với tôi.
Coi như không có chuyện gì xảy ra. Tôi trải qua chuyện đó bình thường, tôi biết nhiều cái từ những dữ kiện nho nhỏ. Bác không biết, buổi sáng tôi thích yên tĩnh một mình, ngồi lặng điều chỉnh cơ bắp đau nhừ, và không bị soi.
Nhà văn vội áp trán vào miệng nàng. Bạn mà không bệnh và không dở dang việc, chắc bạn cũng tội gì mà không vui. Tôi cho mình quyền vào sở thú những không cho mình bắt chúng biểu diễn với cái vé 2000 đồng rẻ mạt khiến chúng ngày càng xơ xác.
Có thể cháu học đêm qua. Bạn sẽ đứng trên ngọn dừa kia, nhìn ra mặt biển đầy tàu bè kia. Nhưng thật tình lúc này bạn muốn được nghỉ.
Họ không cho rằng bạn phần nào xác định được mình là ai và phải làm gì, biết điều tiết sinh hoạt của mình. Có điều, khi trực tiếp đối diện với những sự thật phũ phàng đã lường trước, dù chỉ nhỏ nhoi như sự thực này, trái tim tôi luôn bị tổn thương. Biết đâu, mất một cái xe, có thêm một người anh em, một người đồng chí.