Và cũng chẳng làm bạn cảm thấy hay ho hơn khi đưa ra những sự thật mà họ phải đối diện. Độ này ít phải ngồi giảng đường và lại có cái để viết nên tinh thần có vẻ ổn hơn. Tôi không ngại giam xe 15 ngày và nộp phạt 200.
Hôm nay là thứ 2, chị út đã đỡ khá nhiều, bác trông vẫn khỏe dù mấy đêm đều ở lại viện trông chị, sáng lại về bán hàng. Tôi lại bảo: Cháu vướng xe tải cháu chưa đi được, chú cho cháu xin chìa khóa, cháu đi ngay. Còn ban đêm thì có chiếc đồng hồ quả lắc trên gác.
Vận động điên cuồng và đầy khao khát. Thêm nữa, mất thơ hay không phải là điều quá đau khổ, quá xót ruột nhưng cũng không dễ sớm tìm lại sự bình thản như mất tiền. Tất nhiên là tôi cũng quay trở lại rồi.
Bạn nhận ra viết những gì cho bình dân, để cụ thể và hấp dẫn (cả những người có nhận thức cao) còn khó hơn cái khác nhiều. Mặc dù những cơn đau càng ngày càng ra sức ngăn cản chúng. Cuộc sống còn cần có tầm nhìn xa bên cạnh những hoạt động sống cũng rất sống đó.
Đầu tiên là một cuốn sách tiếng Anh dày vài trăm trang. Đêm qua, bạn vừa viết 35 truyện (cực) ngắn mà bây giờ chưa muốn đọc lại xem hay dở thế nào. Mọi người biết ơn bác nhưng sẽ khó ai có thể chia sẻ được với bác.
Từ chỗ bị cưa cụt, nảy lên những mầm xanh bụ bẫm và nõn nà. Một số trong bọn họ nói Chém chết mẹ nó đi khi cầu thủ đội bạn lắt léo và Cho chết mẹ mày đi khi cầu thủ đội bạn ôm giò trên sân. Tôi định kêu to hơn, lại thôi.
Bạn càng cầm chặt: Vô duyên sao tay còn run. Chắc họ nghĩ bạn là bồi bàn. Hoặc là chúng sẽ trở nên gian dối.
Em có thương mẹ không? Đang ăn, ngước nhìn chị, cười méo mó: Không biết. Bạn phân vân không biết chọn cái nào. Cậu có là kẻ mạnh hơn tớ để cậu thoát khỏi cái cậu cho là áp đặt của tớ và cho mình quyền xóa nhòa mọi ngữ nghĩa không?
Phá bỏ sự hủy diệt sự thật. Trước đây bạn tưởng việc viết của mình chỉ là chơi, chẳng ảnh hưởng gì đến sức khỏe. Nó là đầu đàn cho thế hệ sau, là cái mà các em nó nhìn vào, là trưởng chi, là đứa sẽ thay bố tôi rồi bố nó làm trách nhiệm với họ mạc.
Hoặc khi lũ trẻ đã lớn, mọc ra những gai góc ương ngạnh và sẵn sàng làm liều, khó có thể đấm như bị bông, họ không ngại cãi vã nhau. Vì đó, nói chung, trong thời điểm này, chỉ là một hình ảnh rỗng của một lớp người Việt mới thu nhỏ. Nhưng cái gì đã đẩy tôi đến tình trạng này? Đó là sự thiếu công bằng và thờ ơ trước thú tính của loài người.