Trước thì tháng gặp một hai lần. Nhà văn vội vàng quệt nước mắt. Môn Toán tôi không chắc mình đánh dấu bài vì sợ trượt hay vì tôi không muốn người ta không tìm thấy bài đánh dấu của tôi lại làm rùm beng lên, mẹ tôi lại chạy ngược chạy xuôi.
Quần áo độ này mặc rộng ra. Người lớn thật buồn cười. Và có thể những kẻ hèn không chịu bắt chước lúc tốt lại nhè lúc xấu mà noi theo.
Và quyết định của tập đoàn kinh tế ấy có thể là quyết định của một con người nhỏ bé hay bị cảm khi ra mưa. Gã mang trong mình sứ mệnh hồi sinh tình yêu thương và nỗi sợ tương lai để cứu rỗi loài người. Buổi sáng, ở đây, bạn chỉ thua mỗi bác.
Có thể cháu học đêm qua. Người trong cuộc ít chịu hiểu điều này. Không hiểu sao tôi không có thiện cảm với các chú.
Lũ mơ đôi lúc rất xảo quyệt và gây chia rẽ vì những thông tin đâu đâu mà chúng nhặt nhạnh về. Trinh sát phán đoán: Người quen. Không để lãng phí, lãng quên khi chưa từng nhớ những đỉnh cao đã có.
Tôi đang đơn độc và chỉ có cái xe làm bạn. Mà không phải bất cứ cái gì hắn tạo ra ta cũng tạo ra được. Như Tần Thủy Hoàng chẳng hạn.
Bạn không nghĩ sự suy kiệt này chủ yếu do chạy nhảy quá sức mang đến. Tôi mặc cảm trước họ, trước nàng, khi nàng cao hơn tôi, những ngón tay dài hơn những ngón tay ngắn ngủn của tôi. Bên trái chồng sách là cái đèn bàn có công tắc tròn xoe như cái nấm không chân.
Sống là gì nếu không biết chịu đựng nhau. Tất nhiên là mệt mỏi. Bác vòng sang phía trái tôi.
Khi mà theo luật, bạn thừa tuổi để đi khỏi nhà và họ đuổi bạn ra khỏi nhà. Bạn biết giờ này chắc bác bạn đang bị các vị trong bệnh viện hạnh họe. Tôi quả thực không muốn đấu tranh đâu, chưa bao giờ muốn đấu tranh đâu.
Nhà văn tóm lấy bất cứ ý nghĩ nào đến. Và biết bác thừa hưởng điều ấy ở bà nội. Ông hãy trả lời có hay không.