Chỉ có một số trong chúng tôi xem một vài hình ảnh nguệch ngoạc (trên giấy kẻ ôli hắn cắt ra từ những cuốn vở cũ của con và đóng thành tập) và dịch được sơ sơ ngôn ngữ tiềm thức của hắn gọi hắn là họa sỹ. Mọi người đều gọi đó là thói chậm chạp, sức ì, thiếu bản lĩnh. Hoặc bác sẽ chỉ đọc một chút và gập lại ngay, bác sợ, không thèm đối diện với thứ tà mà, đại nghịch bất đạo này? Cái thứ mà bạn đã cố viết một cách bình thường, chân thật và kiềm chế nhất.
Nó có một vẻ đẹp trầm hùng như một bản anh hùng ca, lúc da biết như bản thánh ca, lúc lại như trẻ con líu lo. Bạn nhận ra viết những gì cho bình dân, để cụ thể và hấp dẫn (cả những người có nhận thức cao) còn khó hơn cái khác nhiều. Nhưng chúng cũng hay đủ để bạn muốn kể lại.
Và em biết không? Xé toang lồng ngực moi trái tim ra cũng lại là cách duy nhất để Đankô là chính mình. Chỉ còn dòng máu là hoang dã. Nhà văn ngước lên và thấy đôi mắt đầm ấm của vợ.
Từ nay thôi hẳn đá bóng. Tự do hay không còn tùy vào bộ óc của chính bạn. Luyện trí nhớ là thế nào? Là nhớ ra vì sao bạn không được viết hoặc không viết được.
Chơi là lắng nghe, quan sát, cảm nhận không sót một thứ gì. Nhưng không bảo được cái đầu nó nghỉ. Ba năm! Vậy mà anh không nhớ nổi cái số xe.
Tự do hay không là ở mình. Và lúc nào anh cũng phải vừa hy vọng cho tương lai sáng lại trong bầu trời u ám, vừa chuẩn bị chứng kiến những người thân lần lượt bị sát hại… và cái kết khá hoành tráng cho anh là hứng trọn một băng đạn khắp người. Học mấy tiết? 3 tiết ạ.
Tôi từng tự hỏi sao công bố cả năm trời mà chúng không đem lại cho tôi một xu nhuận bút, một sự khuyến khích từ những người có chức năng hay một lời mời cộng tác. Chắc bác chưa chữa cho thi sỹ bao giờ. Ở nhà bác, chị cả và chị út tôi biết là những người có thế giới nội tâm sâu sắc và thuần khiết, nhiều khi huyền bí.
Chẳng qua, những cái mất nó đến nhiều quá. Bạn sẽ nghe thấy dưới tầng ba tiếng dập cửa, tiếng vặn nước, tiếng giật nước, tiếng khạc nhổ, tiếng bước chân… Chúng không đến dồn dập mà cứ vài giây im lặng mới xuất hiện làm trạng thái mơ hồ của bạn giật mình thon thót. Và khi mọi người đang ôn thi thì bạn đang viết và đang chết.
Biết mua quà tặng người thân khi đi du lịch về. Chuyển sang máy mát xa. Chỗ còn lại trong tủ thì không nỡ giết.
Và họ cũng sẽ khổ lây. Những kẻ bao che, đỡ tội cho chúng cũng không phải là người. Vậy nên đồng chí ấy sẽ cười mà nói thế này: Tôi chưa nghe danh đồng chí bao giờ.