Định bỏ đó, nghĩ thế nào lại lấy giẻ rửa bát ra cọ rồi ngâm nước. Sự thai nghén tương lai lúc nào cũng đứng trước rủi ro băng hoại. Cô ta không ngước lên, liếc qua, lát sau mới cầm lên.
Buồn là trót lợi dụng cái tiếng thiên tài để bắt mình phải vượt qua. Và họ chỉ tìm và so sánh những gì phản chiếu chính họ. Bạn dậy tìm cái đồng hồ, không ra.
Không thích nhưng vẫn lạc vào bởi đó là một phản ứng thật, dù ở một cấp độ xoàng. Vừa nãy bác bảo hôm nay phạt cháu không được về. Miếng trên cùng và miếng dưới cùng màu trắng, miếng giữa màu đen, trông như hai lát bánh mỳ màu sữa kẹp nhân màu cà phê.
Thấy mặt mình mát lạnh. Nàng mỉm cười trong nước mắt: Em hiểu, em hiểu chứ. Tôi khuyến khích nó đọc sách văn học để mở mang nhận thức có tiềm năng nhưng bị bó hẹp của nó.
Nhưng lạm dụng chúng thì chẳng khác nào thể hiện mình không xứng đáng với chúng. Thi thoảng lướt qua một đám đông, họ tưởng tôi đang reo hò, họ gào đuổi theo: Việt Nam vô địch! Việt Nam vô địch! Họ cứ hò reo thế và chắc họ chẳng bao giờ nghĩ đến bom nguyên tử hay những thứ ghê sợ hơn thế trong đầu mình. Và gần như phân cách hẳn với thế giới những người lớn tuổi đã không đem lại cho họ ngọn lửa tin cậy thắp sáng cái bấc cồn cào vô hình trong lòng.
Tôi bảo vâng, nhiều nước mà anh. Sáng nay, vừa ăn mỳ bạn vừa xoa xoa cái ngực ran rát. Họ quên rằng cần có thương gia, cần có nông dân, cần có người bán hàng rong… và cần có cả nhà thơ.
Ông anh múc hai gáo nước đổ vào lò than. Nhưng mà cái câu ấy, nó kéo nước mắt ra rớm trên mi. Tôi đã từng tự hỏi và kết cục là tôi quay trở lại.
Phù, còn bạn, bạn đang viết từ nãy đến giờ. Ôi! Những tiếng còi xe. Để bạn yên và bạn có thể giúp họ rất nhiều mỗi khi bạn có thời gian bên họ.
Muốn hiểu truyện này nếu không quá thông minh thì phải động não nhiều đấy. Đó là lúc bạn xác định được cuộc chiến, cuộc chơi. Khi đã chơi thì nhập vào từng tế bào, từng phi tế bào, cực kỳ lôgic mà cũng phản lôgic và cả những cái giữa hoặc không thuộc về những thứ đó.
Mà lại nghĩ về con người. Nhưng khi bị đẩy đến tận cùng của phẫn nộ và khi những uất hận tuôn trào, thì bạn sẽ làm chúng khiếp sợ. Bây giờ những kẻ cầu bơ cầu bất còn lương thiện ngủ đâu? Chỉ là một thắc mắc, đừng gọi đây là một niềm trăn trở.