Ngồi nghe giảng và chép bài. Sự quên tỷ lệ thuận với rủi ro. Cố nhé, cố học cho xong 2 năm rồi tha hồ, tha hồ… 2 năm.
Của một thân xác đặc. Và thế là nhiều người đói quyền con người sống trong cái thiện ác ngẫu nhiên. Còn gần thì… Chưa thấy loạt ảnh chụp hoa sữa nào.
Bạn chỉ muốn họ nhìn vào sự thật nếu họ còn khả năng nhìn. Cháu bảo mẹ lúc nào cũng coi con như trẻ con, con lớn rồi, mẹ không phải lo. Nghĩ có vẻ khúc chiết.
Nó là một sự phối màu khá đẹp. Rồi xuyên suốt thời thơ ấu, tôi chuyển nhà ba bốn bận. Thôi, tôi trôi qua em rồi.
Còn khoảng không giữa cái bàn và trần nhà đôi khi có một vài con muỗi bay bay. Cũng chẳng có gì lạ kỳ để tả. Ai đó sẽ thật hời hợt nếu nói vì cái kiểu không thích này mà hắn sẽ chẳng đủ điều kiện thấu suốt được.
Bác tận dụng thể hình to cao, kinh nghiệm trận mạc lâu năm, xoay người che bóng. Mong muốn có một thân xác khỏe mạnh và thần kinh dẻo dai để tiếp nhận sự mới cũng làm đau. Giá mà em đến, dịu dàng bắt tôi bỏ bút.
Điểm Toán tôi không rõ thực chất thế nào, bài hôm đó tôi làm không tốt. Mọi nỗ lực nhồi nhét chỉ đem lại bi kịch. Và đã nghe thấy 2 cú điện thoại, 1 lần bấm chuông, và tiếng ồn từ những người thuê nhà.
Còn hiện sinh thực chất, đòi hỏi những kẻ can đảm và liều lĩnh tham gia cuộc chơi sinh tồn có thể bị tiêu diệt bất cứ lúc nào. Khoảng giữa bồn hoa và bà già thùng rác là vỉa hè. Hôm đầu đến ngủ nhà bác, bạn cũng nghe cái tiếng ấy, khác với các loại chuông khác, mà không biết là cái gì, cứ tưởng mình mơ.
Thôi nhé, cất ngay đi. Và đợi bạn có thể là một vài cái tát. Tôi bảo: Vì biết mày về phe anh anh mới làm thế, không thì đố ai biết.
Những nghệ sỹ nhiều tự do đi đâu hết cả rồi. Đó có thể là lựa chọn hợp lí của những người năng lực chỉ có thế. Nơi ấy có bác trai, bác gái và bố mẹ tôi.