Ông nói: "Khi lớn lên, suy xét những hành động của người đời, tôi tưởng có rất nhiều người lớn hơn đã "mua hớ chiếc còi". Bà kể chuyện một quả phụ lãnh của công ty bảo hiểm 20. Bạn đọc cuốn Tôi kết hôn với Mạo hiểm sẽ biết đời bà.
Chỉ có cách đó là diệu nhất. Cái thuật giản dị đó thành công chăng? Thành công thần diệu! Xin bạn thử đi. Cabol (trước làm ở trường thuốc Harvard) mà thôi đâu.
Đã đành, trên kia tôi chỉ kể những ưu tư của tuổi thơ và tuổi xuân, nhưng biết bao lần nỗi lo của người đứng tuổi cũng gần vô lý như vậy. Ông Dale Carnegie đã mở đường trong công việc viết sách cho người lớn bằng lối văn ấy. Phòng nghiên cứu của hãng General Motors đã tốn mỗi năm hàng triệu Mỹ kim, rán kiếm xem tại sao một tia lửa lòe trong máy lại làm cho hơi xăng nổ và xe chạy: nhưng kiếm không ra.
Mà kiếm việc làm thì đã sao chưa? Mình thạo về nghề buôn dầu xăng và có thể gặp nhiều hãng rất vui lòng dùng mình". Sáng nay đẹp trời, ông nội đi dạo chơi đâu vậy?". Phải theo nguyên tắc nào khi tiêu tiền? Lập ngân quỹ bắt đầu ra sao?
Tôi rán tím cách cho bớt lỗ. Ông phải bỏ tiền riêng trả ngân hàng đó để y khỏi ngồi tù. Tôi nhận được lệnh ở giữa trời, trên đập đá tại bờ biển Bayonne.
Thôi thế là hết làm việc, phải bở sở. Không bao giờ tôi lo lắng về tương lai vì tôi hiểu không một ai có thể tưởng tượng tương lai sẽ ra sao được. Biết mình đau, phải nghỉ ngơi, mà việc hãng không bỏ được nên mới lại xin bác sĩ chữa.
Phương pháp để giúp cho những người thắc mắc, lo lắng và cực trí có cơ hội thổ lộ tâm tình đã được áp dụng trong lớp Thần kinh học thực hành tại bệnh viện Boston. "Cô ơi! Tôi muốn làm việc này quá nhưng chỉ sợ bị chỉ trích thôi". Đập vỡ nó đi tức thì không khí ùa vào lấp khoảng trống ấy.
Dale Carnegie viết cuốn Quẳng gánh lo đi. Sáng hôm sau ông tỉnh táo ngay, nhưng không phải nhờ ở hột cải mà nhờ ở bức thư xin đầu hàng của Đại tướng Lee do một kỵ binh phi ngựa mang tới. Chúng ta sẽ không làm khác họ được.
Khi mới 20 tuổi, tôi hỏi ý hai người về nghề tôi muốn lựa và bây giờ nhớ lại, tôi thấy rằng hai người ấy đã thay đổi hẳn đời làm việc của tôi. Kingman hội trưởng Công nông Tiết kiệm Ngân hàng. Đoạn chị nói với chúng tôi: "Anh ấy luôn luôn vụng về như không tập cắt thịt bao giờ".
Cái máy tôi tạo ra chạy cũng được, nhưng không hoàn mỹ đúng với lời tôi cam kết. Thời oanh liệt của tôi quả đã qua hẳn. Tôi lại quen một người bán vé cá ngựa danh tiếng nhất ở Mỹ.