Sang Trung Quốc, sang Thái Lan đi. Chúng là những kiệt tác. Có thể nó sẽ bị tháo tung cơ thể.
Giữa thế giới tân kỳ này, bạn biết gì? Để dễ dàng có một công việc kiếm kha khá? Vi tính, ngoại ngữ của bạn làng nhàng. Nhưng người đem đến lí luận và động lực lại chính là giới trí thức. Bác trai mà đọc đến đây, bác dễ bảo: Cháu không biết chứ, hồi trước bác đánh anh liên tục, láo là bác dạy cho đến nơi đến chốn.
Đêm nay viết, ngại thay bút mới. Chợt thấy một khoảng xanh cỏ cây khá đẹp giữa cái bệnh viện xập xệ này. Bác và chị út, mỗi người một tô mỳ.
Chậc, kể ra dài phết. Bác là bác rất không hài lòng. Bác gái nín cười làm ra vẻ nghiêm trang: Ầy! Láo nào! Chưa ai làm được bác trai bỏ thuốc.
Hôm qua nghĩ cái gì nhỉ? Đã nhủ cố nhớ còn viết mà chúng lại còn thích chơi trò ú tim. Tôi không có bản lĩnh. Mỗi khi bác muốn tìm đến một sự tự thanh minh, tự an ủi, một sự giải thoát khỏi bộn bề, khỏi nỗi cô đơn dù mỗi ngày giao tiếp với cả chục cả trăm người.
Lại còn có cả một cái quai vòng qua miệng giỏ, chắc để móc vào cành cây. Để làm một cái gì đó mà nếu nó thành công, nó mới có thể làm người ta chịu hiểu. Ông nâng đôi tay nàng lên và hỏi: Vòng tràng hạt này em dành cho ai đây?.
Có điều, những cơn đau không tha cho ông cụ. Lúc ấy, anh quên chưa kể cho em, anh thấy người mát lạnh. Sẽ kiếm tiền, sẽ làm nghệ thuật.
Có lương tâm và danh dự chung không? Có đấy. Và cứ nửa giờ thì boong một phát. Đường phố phía bên kia ném sang tiếng còi xe.
Gieo hành vi gặt thói quen, gieo thói quen gặt tính cách, gieo tính cách gặt bản chất. Đa phần chúng ta đều làm thế và coi đó là sự vô lí bình thường của đời sống. Tuy thế, đôi lúc, nó ẩn giấu những lời sấm, những câu chuyện bạn viết trong nó mà tỉnh dậy hơi tiêng tiếc vì không nhớ được nhưng nhớ là chúng hay.
Em sẽ thôi là một sinh linh. Mà mai sau, con cái họ sẽ lặp lại và phát triển thêm. Không lại phản tự nhiên quá.