Là một nhà thơ thiên tài như thế có là danh không? Và đủ chưa? Nếu chưa đủ bạn sẽ còn làm cái khác. Và trước lúc tôi đi ngủ, đi học thường không quên tung một cái thòng lọng yêu thương tròng theo: Lúc đó bạn nhìn thẳng vào mặt quí bà bảo: Bà đang cho mình đứng trên một thiên tài đấy.
Không chung chung như những nhà mị dân. Cái bộ mặt đó tôi đã nhìn thấy một lần và không muốn thấy lần hai. Bác gái lấy túi chườm nóng đặt lên ngực cho, bảo: Căn bản tại con ngủ nằm sấp.
Cái kiểu luôn muốn giải quyết được sự việc trước khi nó xảy ra. Khi mà trước hôm thi đại học một ngày, mẹ dẫn tôi đến nhà một ông thầy. Bước vào, cảm giác không bị bỡ ngỡ.
Bạn là con dơi không phải chim không phải thú mà lại là cả hai? Không chắc, quanh bạn còn nhiều phe hơn thế. Khi được tôn trọng như thế, còn cách nào khác là cố mà muốn sống và yêu đời sống này. Nhưng những con người như vậy lại không trải qua những gì tôi đã trải qua, sàng lọc những gì tôi đã sàng lọc.
Bộ ngực như trồi, như bị giật bung ra khỏi màn hình. Viết tí tẹo lại lên xe trôi đi. Lần đầu tiên ông không phân tích nỗi buồn của mình.
Và bào chữa cho mình bởi sự chăm chỉ lo toan trong sự thiếu tri thức. Nhưng thế giới của bạn, đời sống của bạn vắng bóng đàn bà. Mà họ lại chẳng bao giờ dành thời gian để thấy.
Và tiếp tục đùa cợt với bạn trong màn đêm. Nhưng bạn lắc đầu và bảo đó chưa chắc đã phải nghệ thuật. Cảm thấy khỏe hơn một chút.
Bác gái độ này khá rảnh, hay xem tivi. Bác tôi bảo: Chào chú đi con. Các chú các bác lái xe như bị nó bỏ bùa, không biết xấu hổ là gì, cứ nhấn lên nó làm một tràng dài quát nạt phố phường.
Trinh sát phán đoán: Người quen. Bà già vục đầu vào thùng rác. Nó không giống như cảm giác hồi nào tôi đèo cô bạn của thằng bạn sau xe, cô nàng vứt đánh bịch bắp ngô vừa gặm hết xuống đường, tay phủi phủi tay.
Hoặc là họ sẽ phải thay đổi một số cách nghĩ cơ bản. Từ cái giá cắm bút ngước lên phần cao hơn của bức tường vàng vọt là vài lỗ khoan được bắt vít như những con mắt của tường. Bạn hiểu tại sao mà nhiều khi những con người ở đây cãi vã hoặc cáu gắt vì những chuyện đáng ra phải nhẫn nhịn hoặc chẳng đáng lưu tâm.