Kết quả: tất cả những kiểu đó đều được thu nhận. Ông ta không chịu nhận mình lầm, cãi: "Sao? Câu đó mà của Shakespeare sao? Không thể được! Thậm vô lý! Rõ ràng trong Thánh kinh mà! Tôi biết". Ăn tối rồi, tôi cấm cung trong phòng giấy của tôi, mở cuốn sổ tay ra, suy nghĩ về mỗi câu chuyện, mỗi lần bàn cãi, mỗi cuộc thương nghị, mỗi vụ chạy chọt trong tuần lễ đó.
Một người cha khác có đứa con gái nhất định không ăn cháo buổi sáng. Bạn thử xét xem có thành công được không? Nhưng những lời khuyên bảo của ông tới bây giờ vẫn còn quý không kém hồi hai mươi lăm thế kỷ trước.
Von Bulow đã biết chữa lỗi lại liền. Sau bữa cơm, ông Eastman dắt khách đi xem ghế. Nhưng, cháu thử nghĩ giá làm như vầy, có phải khôn hơn không?.
Sau khi dự kỳ thi đó, một thanh niên lại kiếm tôi, thất vọng. Chị Nellie muốn xứng đáng với lời khen của bà chủ. Lúc đó xin bạn nhớ tới cuốn này, hoặc nếu có thì giờ thì mở nó ra coi, đọc lại những đoạn đã đánh dấu.
Tôi cũng tin rằng ông không vừa cầm quân, vừa làm chính trị, mà như vậy là phải. Tại sao quả quyết tranh biện với ông ấy? Đừng gây với ai hết". Mà không ai biết nơi đó rõ hơn ông.
Một cuộc đời ngày ngày cân thư, bán cò, biên chép như vậy tất nhiên không thú gì hết. Tôi muốn xin ông giúp tôi như vầy: 1. Lúc đó mặt trời ở sau đám mây ló ra, tươi tỉnh cười với khách bộ hành.
Tuần đó, tôi bận việc lắm, nhưng tôi xin kiếu không dự một bữa tiệc nào để làm vui lòng nhà kỹ nghệ. Sau một bữa tiệc nấu khéo, các ông thường cho gọi người làm bếp vô phòng ăn để khen ngợi họ. Đây là một thí dụ khác.
Vậy mà biết bao người không chịu làm theo như vậy! Người ta tưởng rằng làm cho kẻ khác nổi giận lên là sự quan trọng của người ta tăng lên. Vậy chúng tôi tự tiện xin phép ông - nếu có thể được - thu xếp sao cho hàng của ông tới ga chúng tôi vào buổi sáng, nhất là những khi ông gởi nhiều hàng. Anh không ra lệnh cho các em đâu, không muốn quấy rầy các em đâu.
Vì đông quá, không thể kiếm ăn trong tỉnh đó được, họ phải đi ngựa từ tỉnh lỵ này qua tỉnh lỵ khác, theo sau ông tòa David Davis để cãi trong những lúc ông này xử án khắp trong miền. Ta phải biết khen tài đức người bạn trăm năm của ta. "Trong khi tôi nói, ông S.
Tôi ráng dùng phương pháp "Phải, phải". Tánh tò mò của bà bị kích thích. Đàn bà đã chẳng cho đàn ông biết tất cả những bí mật của mình ư? Chẳng chỉ cho đàn ông biết cách dẫn dụ mình sao? Cho nên khi thấy đàn ông thích quạu quọ, gây lộn, để rồi phải chịu cảnh cơm chẳng lành, canh chẳng ngọt, cửa nhà tan hoang, hơn là chịu nghe lời năn nỉ của mình mà chiều chuộng mình một chút, đối đãi với mình cho mình vui lòng một chút, thì đàn bà tức tối vô cùng, và hết sức tức tối thì đến thất vọng!".