Rồi một ngày kia, cậu ấy sẽ cảm thấy cần bất bình. Từ đó mà tôi chọn cả tiếng nói về tình yêu, về Nhân Loại. Bởi bạn coi đây là một tác phẩm nghệ thuật có sự phối màu ăn ý giữa nghệ thuật và đời sống.
Có một cái gì đó cản trở họ, chúng ta. Bác sỹ cấm đá bóng cho tới hết mùa đông, dường như mất hết thú vui. Tự trấn tĩnh rồi nhủ: Đây không phải là tính cách của ta.
Ta chỉ muốn trước tiên là qua cơn mệt này. Có thể tột cùng tuyệt vọng (31. Lại không đủ minh mẫn để xử lí những vụ tiếp theo.
Để ngòi bút của anh bớt đớn đau. Nhưng không giệt được dốt (sự trì trệ của hiểu biết), không biến cái cảm xúc tức thời ấy thành ý thức rõ rệt thì chúng sẽ nhạt đi. Mất thương hiệu hơi bị phiền.
Thường thì trí tưởng tượng đã nhàm không đem lại nhiều xúc cảm. Bạn sẽ nghe thấy dưới tầng ba tiếng dập cửa, tiếng vặn nước, tiếng giật nước, tiếng khạc nhổ, tiếng bước chân… Chúng không đến dồn dập mà cứ vài giây im lặng mới xuất hiện làm trạng thái mơ hồ của bạn giật mình thon thót. Bạn không thích sự không nhất quán này.
Đã không ít lần phân tích các lí do mình ngại dùng tiền. Chúng cũng không phải những khoảnh khắc xuất thần chợt đến chợt đi để nuối tiếc. Chuyện đó làm tôi buồn mất mấy ngày.
Một hôm, nhà ấy bị ăn trộm. Sẽ đứng ngoài luồng đường to, chĩa ống kính vào những con người sống đời ấy và lưu lại những hình ảnh thú vị. Rồi hơi hụt hẫng khi ngồi gần mấy cổ động viên văng tục chửi cầu thủ chửi trọng tài, hút thuốc cả buổi.
Ví dụ Tây nhìn thấy chỉ một hành động ấy mà đánh giá người Việt thiếu văn minh thì Tây dốt. Theo dòng suy tưởng, bạn cảm giác, ở nhà bác, mọi người đang chờ bạn với những ánh nhìn đầy trách móc. à còn nhớ thủa ấy tôi luôn ngồi ngay sát bảng và trong những giờ quằn quại toát mồ hôi đó có lần tôi lỡ đánh một tiếng rắm xuống lớp điều đó làm tôi còn ngượng ngập cả mấy buổi sau dù không biết có ai biết đó là tiếng rắm của tôi giữa những cô cậu học trò ngồi san sát nhau như gia súc bị tống lên xe chở đến lò mổ…
Nhưng bạn luôn có cảm giác mình chẳng phải là nghệ sỹ. Nhưng không hướng tới nó thì tôi lại thấy mình hèn hạ. Thế giới trong óc thật hỗn tạp.
Tôi biết, chỉ vì tôi trông ngứa mắt. Người ta đã bị vô số những cái mũ luật pháp, nguyên tắc, tư tưởng… chụp lên đầu. Còn em thì cứ thương hại anh, giả vờ như mình là một cô nai vàng ngơ ngác.