Rồi tiến hành những hành động tàn ác trong sự thờ ơ và hỗn loạn đã được phát tán, truyền nhiễm, lây lan. Rồi hình như mơ thấy ai đó đã viết nó rồi. Rất nhiều người quen đến thăm.
Với sự lười nhác và thụ động của mình, ta từng cố ngộ nhận: Là thiên tài ở thời đại khác thì thường nghèo khổ nhưng đến thời đại này thì người ta sẽ tự biết tìm đến chân giá trị. Sự cố gắng níu kéo những gì giết dần sự sinh sôi của mình chỉ làm bạn thêm đau đớn, thất vọng và chán ghét. Tôi nào có muốn lấy nước mắt ra làm vật đấu giá, lúc đó tự nhiên khóc thì khóc thôi.
Bạn sẽ kể nhanh nhanh thôi. Cháu bảo mẹ lúc nào cũng coi con như trẻ con, con lớn rồi, mẹ không phải lo. Khi biến cái trò đùa nhớ ra 2 tiếng trước mình làm gì thành một việc không chơi nữa thì khó chịu, quả khó yên tâm làm một việc khác, ví dụ: Viết.
Và chỉ có anh mới có thể vượt qua cái hạn chế này, chẳng có ai khác đâu. Mà lại nghĩ về con người. Lại được tiếp xúc với nhiều người hơn, đời sống có lúc cũng thêm phần dễ chịu, tự tin.
Dở đến độ họ bị văn chương bắt vở. Nhưng từng khúc vỉa hè lại nằm trước mặt những tiệm hàng. Và như thế, em hiện hữu.
Rồi thể hình tính sau. Bởi vì, tôi hiểu đây là cái nghề mà sự hy sinh là rất cao cả: Vì nước quên thân, vì dân quên mình. Ai có lương tâm và danh dự của người nấy.
Bác không thoát được ra đâu. Bác trai: Bây giờ tôi xin nói vài lời với cậu mợ, với cháu. Dù như thế có nghĩa là lớn đầu rồi mà tôi vẫn chẳng tàn nhẫn được mấy.
Đáng nhẽ tôi cũng nên biết ngoan ngoãn trong ý nghĩ và bao dung với tầm nhận thức của chú như bao ông chú khác đầy rẫy đời này. 18 tuổi là được tự do. Mà đã bị bác đọc vài dòng thì có lẽ không còn cơ hội làm nốt công việc còn lại.
Có lẽ chỉ viết đến đây thôi. Cả phần cặp giò và bàn chân mới tạo nên hình một chiếc ủng trắng mà nơi đầu các ngón chân là cái công tắc hình nấm không chân như đã kể. Chơi là lắng nghe, quan sát, cảm nhận không sót một thứ gì.
Giờ nó ở tầng ba, đầu giường bác trai. Tôi gọi 2 miếng bánh ngọt và 1 chai sữa đậu nành. Khi thấy những hạn chế cũng như niềm buông trôi trước đời sống.