Tôi ngẫng đầu, mạnh dạn đi xin một chân bán điện cụ. Berlin khi đó thầm yêu tài năng của Gershwin, cậy Gershwin làm nhạc ký cho mình với số lương gấp ba lương cũ. Tôi không có phiến đã kia trên bàn, nhưng tôi có một bài thơ dán trên tấm gương trong phòng tắm để mỗi buổi sáng tôi thấy một lần, khi cạo râu.
Cuốn này dày 215 trang, bảo ta biết phần rủi của ta trong đủ các môn cờ bạc và cũng bảo ta phải biết phần rủi tính theo một cách khoa học về hàng chục ngành hoạt động khác nhau nữa. Tôi còn mê mải với một lý tưởng đang giá gấp ngàn lần thể chất tôi. Tôi uất ức quá đến nỗi muốn bỏ việc, bỏ cả xứ sở, tự giam trong một nơi để khóc lóc và than thở.
Khi giải ngũ, ở Hải Quân về, tôi được rõ cảm tình của họ. Cũng vì chúng tôi đã tắt máy lạnh và máy quạt, nên nhiệt độ trong tàu tăng lên đến 40 độ, mặc dù vậy, tôi cũng run lên vì quá sợ, đã phải mặc thêm một chiếc áo len và một chiếc áo lót có lông nửa mà cũng chẳng hết run. Vì nhờ tình cảnh bi thảm ấy mà ngày nay tôi mới biết tin ở Thượng Đế.
Sau cùng một buổi tối khốn đốn kia, tôi lết về phòng ngủ, bụng nghĩ về lần này chót đây. Từ bữa đó, sách bán chạy vo vo. Khi nào họ bằng lòng hợp tác với người một cách bình đẳng thì họ sẽ hết bệnh.
Cho nên không bao giờ chị ta nói: "Dượng các con cho các con đi học, thiệt là lòng rộng như biển cả". Nhưng tính tôi cũng không thay đổi. Ông Bolitho viết câu ấy sau khi bị cưa một chân vì tai nạn xe lửa.
Ông bảo: "không phải thức ăn làm cho tôi có ung thư trong bao tử mà nguyên nhân chính là cái ưu tư nó cắn rứt tôi". Bà làm thân với thổ dân và đã ngạc nhiên trước cách họ đối lại. William James nói: "Khi đã quyết và bắt đầu hành động rồi thì đừng lo nghĩ gì về kết quả ra sao nữa".
Bạn thử tưởng tượng xem. Chúng tôi đi thăm khu vườn của John D. Tác giả một bài đăng trong tờ Life có viết rằng: "Tính xấu đặc biệt thường thấy trong số những người đau bệnh động mạch là tính thù vặt.
Truyện dưới đây, của ông C. Bạn lặp đi lặp lại câu đó thiệt chậm trong 1 phút. Chỉ những điều nào học rồi mà dùng tới thường mới khắc sâu vào óc ta thôi.
Lo lắng là quay cuồng một cách điên khùng và vô ích. Cô nói: "Khi tôi bắt đầu làm đào hát bóng, tôi lo lắng sợ sệt quá. Phải lựa một trong hai hành động ấy, hoặc là cúi đầu chịu những cơn bão táp tất có trong đời, hoặc chống lại với nó để rồi chết".
Chưa có người nào tự tử bằng cách nhịn ngủ hết, mà sau này chắc cũng không có ai dùng cách ấy. Ông lại khuyên các sinh viên mỗi buổi sáng, mới thức vậy, đọc kinh "Lạy cha": Cũng là những tờ giao kèo đó mà ông đọc đi đọc lại tháng này qua tháng khác.