Nào là hầu hạ chúng khi chúng bị bệnh ban, bị quai bị, hoặc ho gà; nào là nuôi nấng chúng hàng năm, nào là giúp cho một đứa học trường thương mại, nào là gã chồng cho một đứa khác. Chúng ta hãy tranh đấu cho hạnh phúc của chúng ta!". Mặc dù vậy tôi cũng lo rằng nếu tụi Lùn tìm ra thì tôi sẽ khốn đốn với chúng chớ chẳng chi.
Tôi hỏi ông: "Thanh niên đi kiếm việc thường có lỗi lầm nào nhất?" Ông đáp: "Họ không biết họ thích việc gì hết. Nhiều kẻ mạt sát những người có giáo dục hơn họ hoặc thành công hơn mà thấy thỏa thích một cách khả ố. Những bệnh đó không phải là tưởng tượng, tôi biết rõ vậy, vì chính tôi đã bị ung thư bao tử trong 12 năm trời.
Như vậy mà ông thoát khỏi bước giam truân nhất đời ông. Buồn bực, tức tối vì không được khen, và thấy chỉ là công dã tràng, hấp tấp, ưu tư, những cảm xúc đó làm cho y thấy mệt, thấy không chống cự nổi với thời tiết đổi thay, thấy năng lực sút kém và nhức đầu. Chàng "nhãi con" Charles Luckman từ nghề "cạo giấy" chỉ trong 12 năm leo lên ghế hội trưởng Công ty Pepsodent, lương mỗi năm 100.
Vậy còn ưu tư nỗi gì nữa?". Chúng ta hãy xét định lệ thứ nhất đã: Vạch rõ những sự kiện. Quân đội của đại tướng Lee ở trong đồn, đói, rách, bị đánh bại.
Ta chẳng dại gì mà nghe. Mỗi lần chỉ có một hột cát xuống thôi. Chẳng hạn, đời bà dì tôi là bà Viola Alexender đã chứng minh lời đó một cách kiêu ngạo.
Đập vỡ nó đi tức thì không khí ùa vào lấp khoảng trống ấy. Tôi hiểu thế và tôi khốn khổ lắm. Cô Edith Cavell bị buộc tội chưa chấp, chạy chữa và nuôi tại nhà cô ở Bruxelles một số quân nhân Anh, Pháp và giúp họ trốn sang Hoà lan.
Bạn nên nhớ, lời khuyên của họ có khi sai lầm một cách buồn cười được. Quả là một kỷ lục ít thấy và lạ lùng. Những vật này đều giúp tôi sống một đời sống phong phú, đầy đủ sung sướng.
Tôi hứa với Ngài không bao giờ còn vong ân Ngài nữa. Trước khi quyết định lựa một nghề, bạn nên bỏ ra nhiều tuần, nhiều tháng để tìm hết các tư liệu cần biết về nghề ấy. Anh hỏi câu thứ hai: "Sau này tôi có thể nói được không?" Thầy thuốc lại trả lời có.
Trong tập ấy tôi ghi hết những việc dại khờ mà tôi đã phạm. bà chủ nhà cười, ông cũng cười, và lại đưa bà ta coi thêm hình. Hồi xưa, tôi đã bán sách cho các trường tỉnh và trường làng để kiếm ăn.
Cũng đừng lựa những nghề mà mười phần bạn chỉ có một phần hy vọng để kiếm ăn được. Phải, đời chỉ đòi hỏi ta có bấy nhiêu thôi. Như vậy, họ được thoả lòng hiếu thắng.