Anh bị tổn thương khi thay vì chấp nhận sự thất bại bị vượt qua, họ đốn anh. Em sẽ lo cho số phận con Dã Tràng mà em cho mình quyền định đoạt. Cứ muốn cái gì mình cũng phải toàn vẹn, lúc nào cũng phải trung thực trăm phần trăm.
Tua nhanh thôi, mệt rồi. Vừa phải khao khát một ngày họ cũng phá bỏ chúng để chung sống trong một tầm nhận thức khách quan và lành mạnh hơn. Đúng là con người đầu tiên xuất hiện không hề bị ràng buộc gì với cái xã hội chưa từng có.
Để không hoảng loạn (như một con thú bị săn đuổi, nhốt vào lồng, chăm chút từng tí, cậy miệng tống thức ăn vào, muốn hót muốn gầm nhưng giờ này không phải giờ hót giờ gầm, là giờ học cho nên người) thì phải tham dự vào trò chơi này như một cuộc phiêu lưu nhỏ. Đôi lúc bạn nghĩ suy tưởng thế có AQ không, có vô nghĩa hơn không. Loài người bao giờ cũng thế, nước đến chân mới nhảy, cứ phải có những sự vụ như thế này mới bắt đầu sồn sồn lên tiếng.
Tiếng gào của họ hoà vào tiếng reo của cổ động viên và được gọi chung là tinh thần dân tộc. Những con đường sẽ đi đến đâu? Nhiều người đã đang và sẽ hỏi thế. Đến lượt máy treo ngược người.
Cái tục thường chỉ hay khi được chắt ra từ tâm hồn không tục, không dành để xiểm nịnh, bợ đỡ đời sống vốn đầy tục tĩu của số đông. Nàng bảo: Hãy đặt tay em lên ngực anh. Ngày hôm qua cháu không học gì cả.
Một người theo ngành an ninh đánh mất mong muốn góp phần làm xã hội trong lành hơn. Có lẽ bạn đã rơi khỏi giấc mơ trước. Và bạn cảm thấy muốn đi ra dưới giàn gấc kia, tập nhẹ một chút.
Và họ nhìn bạn bắt vở: Không học được, mệt mỏi sao còn viết, còn đá bóng được. Có thể hắn câu được những con cá to để thả. Những trận bóng và bác bấm huyệt gần nhà làm tôi thấy khoẻ hơn.
Cô giúp việc bảo mẹ anh dặn vào bác, bác phải vào viện. Bác lên nhắc lại bài học thuộc lòng luân lí. Dù có lúc bác nhận ra rằng sự hy sinh mòn mỏi và sai phương pháp của bác nhiều lúc có làm ai hạnh phúc hơn đâu.
Tôi đốt vì nó vô nghĩa. Bác đi chứ? Không! Bác còn nhiều lí do lắm. Vấn đề chính là phải biết phân tán đều năng lượng và biết tập trung để đánh vào mục tiêu khi cần.
Bạn hiểu giới hạn khả năng nhận thức của bố mẹ. Như đôi lần nó chợt thốt ra lúc bực bội. chờ chuông reo nơi lớp ôn thi đại học chật chội phải ngồi xổm chép những áng văn trong hai giờ đồng hồ đến hết giờ thứ nhất thì mông bắt đầu tê dại và cứ phải ngồi cắn răng ghi chép và khắc khoải đến hết giờ còn lại cứ như thế hàng tháng trời và chẳng ai biết từ khi ấy mông tôi bắt đầu dị ứng với giảng đường kể cả với đệm xe máy