Cuốc bộ trên con đường mà đôi mắt chân dẫn mình đi. Và với trí tuệ cùng được mở mang, biết đâu có thể hiểu nhau hơn. Nó trông như một tác phẩm điêu khắc gỗ được sơn màu rất khéo.
Họ không thừa nhưng cũng không quá thiếu. Còn nếu không biết gì, cứ để bà già yên tâm với công việc của bà ấy. Những điều đó gây nên sự hỗn loạn trong tâm hồn trẻ.
Hơn thế, anh tạo được quanh mình một sức mạnh ngầm, khá kỳ bí mà những thế lực đen tối phải e dè khi đụng chạm. Phải có luật để người ta không tha hồ sát thương nhau. Nó chỉ chuyển hóa từ dạng này sang dạng khác.
Hì, tất nhiên nếu quí bà kia định sàm sỡ bạn thì lại là chuyện khác. Nước đôi thay, chắc đâu chúng ta đã tìm ra bản chất của sự phong phú để biết nó là gì. Và nếu ông chỉ đến đó có một mình thì có phải sướng không?
Tôi làm độc giả cho tôi. Lúc nội tại thực sự thôi thúc; ham muốn ganh đua, vượt lên tiếp tục đến thì lại là lúc chuẩn bị tã lót cho sự chào đời của cái mới. Ta còn có thể cứu sống vợ ta.
Và khi mọi người đang ôn thi thì bạn đang viết và đang chết. Kẻo lỡ ra dân tình chỉ đọc được đến đây, suy diễn lung tung thì khổ. Bác thường trở nên nhỏ bé, ngượng ngập và ngơ ngác trước những vật phẩm hay công nghệ của thế giới hiện đại.
Tôi khóc có phải vì cảm thấy thế giới thì kinh dị, nhiều mặt quá mà con người chỉ lĩnh hội được vài phần. Hồi đấy em vẫn thường nhìn anh và mỉm cười như lúc này. Nguyên nhân thì rất khó xác định.
Một là: Nếu tôi hoặc một người tôi yêu mến mắc bệnh hiểm nghèo cần chữa trị với chi phí rất lớn thì làm thế nào? Hai là: Khi phải hứng chịu những bất công của quyền lực thì phải chống lại bằng cách nào? Tôi hơi để ý anh chàng, chắc lớn hơn tôi độ dăm tuổi, xử lí cái vỏ kẹo thế nào. Tôi thấy xã hội này khổ và cần làm cho nó bớt khổ càng sớm càng tốt.
Tôi tụt khăn trải lên băng ghế bảo để đỡ nóng. Để cháu tự sống và tất cả sẽ đều thoải mái. Một hôm, cô lớp trưởng thông minh và năng động và cao lớn (luôn xếp thứ nhất, trên tôi một hoặc hai bậc, trong các kỳ thi học sinh giỏi tiếng Anh của trường) hỏi tôi: Sao ấy buồn thế? Tôi đáp: Buồn ngủ.
Vẫn không nhớ ra (khi không dành thời gian để nhớ) cái việc có vẻ muốn nhớ thử xem trí nhớ còn hoạt động khá khẩm không. Cuộc sống vẫn luôn phải chấp nhận sự vô lí và tự lừa dối ấy để giảm những xung đột đầy rẫy, để cơm lành canh ngọt. Bạn không thích sự không nhất quán này.