Như những chiếc giỏ bện rơm, xơ lá hình trái tim. Những viên gỗ ấm áp cọ vào đám râu như những giọt nước mắt. Có lẽ bố đã qua rồi cái thời dũng mãnh.
Chúng ta đang vừa là nước nghèo lại vừa sống theo lối sống ơ hờ mà xã hội tư bản thừa nhận. Ví dụ như: Ông không để râu, bác không để râu, cháu lại để râu, như thế là vô lễ, như thế là không được, phải… (Hì, câu này và nhiều câu khác làm bác gái cũng bắt chước). Đứng trên góc độ lí luận thì bạn thừa sức phẩy tay cho cái mạng nhện ấy rách toang.
Ta có thể giải thoát cho người đàn ông đó khỏi đau đớn và lũ con đốn mạt. Bạn đừng nhầm là bạn đen đủi. Chà, ông anh này cũng không đến nỗi phong kiến như vẻ lừ đừ của ông ta.
Tôi nghĩ, nếu tôi chết, người buồn nhất là bố. Trong nhà, tôi đã trở thành một kẻ bất trị. Nhưng những cái đó đâu có níu kéo được lâu những tâm hồn trẻ luôn muốn nổi loạn.
Thua còn có năm nghìn an ủi. 21 tuổi thì còn phải đến trường. Nhà bạn có nhiều người làm trong ngành, có người nói đùa đùa thật thật: Thắng thì ai chả thích nhưng chỉ mong Việt Nam bị loại ngay từ vòng đầu.
Khi mà bạn bắt buộc cần những đối xử dịu dàng dành cho một con bệnh thì họ lại thường dùng phương pháp nhà binh. Nhưng lí trí không cho phép. Vậy thôi, bạn sống bình thường.
Mẹ đang tìm cách cứu rỗi tôi, an ủi chở che tôi, chia sẻ với tôi. Mà dù có biện chứng ảo giác nhiều khi thật hơn thật thì bạn vẫn tin vào tính chân thật của đời sống. Im lặng ra về giữa dòng người hả hê.
Như bao người khác vẫn luôn chung sống với tiếng ồn và bụi bặm. Với cái mà họ có trong tâm hồn, bạn nghĩ phần đông sẽ không coi thường bạn nếu có đủ dữ kiện. Nhưng dần trải qua những thái độ của họ tôi biết họ là những nguời tự làm chủ cuộc đời mình và họ vẫn thấy sống còn đầy ý nghĩa.
Theo một cách của riêng em. Nó cùng tham gia giải với bạn. Người yêu càng quí chứ sao.
Hôm trước, chị cả con bác bảo tôi: Hôm qua, em làm mẹ khóc đấy. Mà không xuyên sang tai bên kia. Chẳng biết còn mấy dịp thế này.