Trong cái xứ sở của thời-gian, giàu nghèo cũng như nhau, khôn dại cũng như nhau. Khi bạn đã chăm chỉ bỏ ra mỗi tuần bảy giờ rưỡi để luyện sinh lực trong ba tháng rồi, thì lúc đó bạn có thể lớn tiếng ca hát và tự nhủ rằng mình có thể làm được những việc phi thường. Không yêu văn chương không phải là một tội, cũng không phải là dấu hiệu của sự ngu dốt.
Thường thường ông không yêu thích công việc của mình, may lắm là không ghét nó. Tới nơi ông thường phải đợi xe. Nhưng bạn đừng thất vọng.
Một thất bại, tự nó, có đáng kể gì đâu nếu nó không làm mất lòng tự tin. Nên nhớ bản tính con người, nhất là bản tính của bạn. Vậy, chúng ta bắt đầu xét quỹ chi tiêu thời giờ mỗi ngày.
Bảo rằng trí óc bạn không thể tập trung vào một tư tưởng là không có căn cứ. Hễ làm không đổ mồ hôi thì nó không bằng lòng. Nếu phân tích kỹ thêm lòng mong mỏi, bồn chồn đó thì ta sẽ thấy nguyên do ở điều này: ta luôn luôn tự cho là phải làm thêm cái gì ngoài bổn phận của ta.
Tôi có thể nghe óc bạn như nghe điện thoại ở nên tai tôi vậy. Tập trung tư tưởng chỉ là bước đầu thôi (phải bỏ ra ít nhất nửa giờ vào việc đó). Nên nhớ bản tính con người, nhất là bản tính của bạn.
Thật là một chế độ dân-chủ lý-tưởng. Như trên tôi đã nói, sự tiếp tế thời gian có chỗ này quý nhất, là ta không thể tiêu non nó được. Hôm đó, bạn không bỏ ra 45 phút để sửa soạn đi ngủ.
Một thất bại trong bước đầu có thể diệt lòng ham tu thân luyện trí, nên bạn phải đề phòng từng ly từng tí để tránh nó. Có sao đâu? Tôi biết rằng bạn thưởng thức được âm nhạc, vì vậy các dàn nhạc mới lựa toàn những bản hay, bỏ hết những bản dở. Ông miễn cưỡng làm việc, càng trễ chừng nào cành hay; và vui vẻ đứng dậy ra về, càng sớm chừng nào càng tốt.
Phải học tập một cái gì đó lâu dài. Lẽ dĩ nhiên, nếu sau khi đọc Hazlitt và đã thí nghiệm như vậy, bạn vẫn tin chắc rằng trong tâm hồn bạn còn có cái gì cừu địch với thơ thì bạn đành phải học lịch sử hoặc triết học vậy. Nhưng tôi chưa bao giờ thấy một bài tuỳ bút chỉ cách sống 24 giờ một ngày.
Nhưng bạn cũng không có thể tiêu non thời gian được. Nếu một người làm cho hai phần ba đời sống của mình tuỳ thuộc một phần ba còn lại, mà trong một phần ba này lại uể oải làm việc, thì làm sao hy vọng sống một cách đầy đủ được? Vậy bạn nên để, chẳng hạn, từ 9 giờ đến 11 giờ rưỡi để làm một việc mất giờ rưỡi.
Nhưng bạn đừng thất vọng. Thiên-tài cũng không được hưởng thêm, dù chỉ là một giờ mỗi ngày. Nhưng dù giàu đến bậc nào, bạn cũng không thể mua lấy được một phút.