Biết thói quen này, một người bạn khác đã có thử đếm số lần nói Bạn biết không của anh ta trong suốt cuộc gặp gỡ kéo dài 20 phút. Tức mỗi lần ngước mặt lên, bạn nên nhìn một nhóm khán giả khác, để tất cả mọi người đều biết rằng bạn quan tâm đến họ. Người ta không thể đánh vần và nhớ nó một cách dễ dàng được.
Nếu vấn đề không phải ở bạn mà ở ông ấy, tôi nghĩ tốt nhất bạn nên đi tìm một công việc mới. Một con người nghiêm túc chưa từng say rượu trong suốt 25 năm qua. Và khi đó ta sẽ bắt bỏ dĩa từng chiếc một.
Nhưng chúng không hấp dẫn bằng những câu chuyện của cha. Không phải để Tan sở làm một chầu nhé! như thường nói với anh bạn đồng nghiệp, mà để bạn tự đánh giá chính bản thân mình. Đừng chê bai, hạ thấp người khác.
Còi báo động inh ỏi, xe cứu hỏa và đội cấp cứu… Trong điều kiện thời tiết bình thường các bình luận viên còn cần tới nó, huống hồ trong cảnh tuyết rơi mịt mù thế này… Tờ giấy sơ đồ ấy đã bị cuốn theo chiều gió. Và tôi biết ai ở tình huống như tôi cũng vậy.
Lần nào tôi cũng hát theo phong cách ballad trữ tình. Một lần, chúng tôi hợp tác với tờ báo Miam Herald thực hiện chương trình phỏng vấn anh chiến sĩ không quân xuất sắc sống tại Miami (xin được phép giấu tên theo ý muốn của anh). Ban nãy tôi đã quá căng thẳng, mà không hiểu sao cái miệng của tôi khô như bông vậy… Cho nên… Cho nên ông giám đốc vừa mới đá sập cánh cửa cái rầm và quát rằng: Đây là nghề phát thanh.
Trong những chương trình truyền hình, có lẽ tôi là MC sử dụng câu hỏi này nhiều nhất. Và khi được nói thì, chúng ta lại thích được người khác chú ý lắng nghe. Bạn chỉ có thể tự tin ở chính mình và tạo được lòng tin nơi người khác khi bạn chân thật.
Boom-Boom chào đón tôi với một nụ cười lớn hết cỡ: Chúng tôi rất vui sướng khi thấy anh đến! Đôi khi ta phải đương đầu với những tình huống khó xử không phải do ta gây ra. Đó cũng là lời khuyên cuối cùng tôi dành cho bạn.
Đừng bao giờ ngắt lời người khác chỉ vì nóng lòng muốn kể một câu chuyện vui nào đó của bạn. Tôi lắp bắp suốt ngày, tập đi tập lại cho buổi phát thanh đầu tiên. Dick trông thấy cảnh tượng này và phát hoảng.
Điều này làm tôi chợt nhớ đến một câu chuyện vui nhỏ. Một ngày nọ chúng tôi tình cờ phát hiện ra Moppo cùng gia đình đã cấp tốc chuyển nhà đến Arizona vì một lý do gì đó. Khi nói chuyện với người lạ, hay lần đầu nói trước công chúng thì ít nhiều gì ta cũng cảm thấy… run run.
Bạn không cần phải đứng thẳng như chiến sĩ đang duyệt binh trên thao trường. Khi một đề tài được khuyến khích cho tất cả mọi người cùng thảo luận thì đã đến lúc cần thiết để bạn nói. Hai là, trước khi bắt đầu phải nghĩ mình sẽ nói gì.