và người may mắn cũng hay so sánh mình với những người kém may mắn hơn. Cuối buổi phỏng vấn, Carolyn nói vận may của cô đã cải thiện được 85%. Sau đó tôi so sánh điểm số của người may mắn và người không may với điểm số của người trung hòa.
Chúng tôi thảo luận xem anh có thể gia tăng cơ hội gặp gỡ tình cờ trong đời như thế nào. bây giờ, hãy kẻ một đường thẳng dọc xuống trang giấy. đầu tôi đập vào tường.
Như nhiều lĩnh vực khác, người không may đã bỏ cuộc sớm trước khi bắt đầu. Nhưng tôi thì luôn thích thú quan tâm nghiên cứu những lĩnh vực bất thường của tâm lý, những lĩnh vực mà các nhà nghiên cứu khác có khuynh hướng bỏ qua. Cuộc khảo sát của tôi về may mắn và trực giác cũng chỉ cho thấy người may mắn làm nhiều cách khác nhau nhằm nâng cao trực giác của mình.
Người may mắn mỉm cười nhiều gấp đôi người không may mắn và giao tiếp nhãn quan cũng nhiều hơn nhiều. Nếu bạn trì hoãn việc tạo ra những điều kiện mới thì may mắn có thể sẽ không bao giờ đến. Tôi quyết định phỏng vấn những người tham gia về những biến cố chính trong cuộc đời họ, và câu chuyện của họ đưa ra những bằng chứng xác đáng về quyền năng của vận may và vận rủi.
nguyên tắc thứ hai cho thấy những quyết định thành công của người may mắn chủ yếu nhờ họ lắng nghe trực giác và tin tưởng và linh cảm may mắn của mình. May thay, anh sinh viên đó bảo rằng anh có quyển sách ấy và chô tôi luôn vì anh đã học xong chứng chỉ đó rồi. Theo người may mắn thì đơn giản là họ biết quyết định của mình là đúng.
Một lần nữa, cũng không có gì khác biệt! kết quả của thí nghiệm trên là rõ ràng: may mắn hay không may mắn không liên quan đến trí thông minh. Ngược lại, người may mắn có khuynh hướng xoa dịu ảnh hưởng của vận rủi bằng cách so sánh mình với những người ít may mắn hơn. Đó là một trò chơi khả thi.
Tôi mời vị khách đó trở vào phòng và bảo anh ấy nhìn tất cả lá bài và cho tôi biết xem có phải lá bài của anh đã mất rồi hay không. “cái gì đó” đó là tích cực. Chúng ta thử tính xem, mỗi người trong 50 người này trung bình quen thân 300 người khác.
Vậy mà tôi đã sống với anh ta tới bốn năm rưỡi. Lee cũng rất may mắn trong công việc kinh doanh và tin rằng vận may đóng một vai trò quan trọng trong thành công của minh. Vì vậy một khi nhận ra cộng đồng mình là ai – những người thật sự nâng đỡ tôi, nơi tôi cảm thấy như ở nhà – thì tôi rất chú ý nuôi dưỡng cộng đồng đó và cố nghĩ cách giữ liên lạc với họ”.
Giống như Wendy và Lynne, Joe tự nhận mình là người may mắn trong nhiều mặt của cuộc đời. Họ cũng không nỗ lực phòng ngừa bệnh tật hoặc đi khám mỗi khi có bện. Hậu quả là hầu hết thời gian, ông ngồi chơi cờ trong thư viện địa phương, nơi ông sống.
Hãy nhìn thế giới bằng con mắt trẻ thơ, không trông chờ và không thành kiến – xem có những gì ở đó hơn là mong đợi ở đó phải có điều mình muốn. Nhưng người đăng ký đâu phải là tôi, mà là mẹ tôi. tôi bắt đầu hẹn hò từ năm 15 tuổi.