Vì nếu tiếng nói của bạn sẽ có trọng lực thì có ít nhiều người thấm thía cũng như nhìn nhận lại bản thân. Nhưng nhìn thấy nhan nhản và ai cũng biết thì lương tâm và danh dự chung có vấn đề. Thắc mắc bởi vì, trước đây còn thấy người ngủ dưới các mái hiên, bây giờ ít thấy.
Đó là những kẻ có bộ óc lãnh đạo siêu việt. Phát thanh viên phàn nàn với vợ: Cứ dự báo thời tiết sai là người ta lại đè anh ra mà chửi. Ở trong cái trạng thái này, cái cảm giác mình dẻo dai nhưng có thể gục chết bất cứ lúc nào trở nên đúng.
Ở đây là lớp học, ở đây là bệnh viện, ở đây là đường phố. Và cuộc đấu tranh hiện tại của bạn là với chính những người thân. Chỉ hơi rờn rợn và xa cách.
Bạn thấy mình chạy đua chỉ thua mỗi con chó bécgiê nhà mình. Thấy bố hớn hở, tôi nhẹ nhõm. Người ta có thể làm được mọi việc, vấn đề là có đủ tài hay không.
Tự giác làm một số việc. Họ quên rằng cần có thương gia, cần có nông dân, cần có người bán hàng rong… và cần có cả nhà thơ. Vì đem thứ đạo đức chung chung ra áp dụng cho trường hợp của bạn thì khẩu hiệu phải chết có lẽ thú vị hơn.
What I fell what I know never shine through what Ive known Nhà con chẳng thiếu thứ gì nhưng con về mang quà thế, mọi người vui lắm. Mà không hay và cũng chẳng để giải trí thì viết làm gì.
Ốm ra đấy mà làm gì. Thử tiếp đến máy chạy, máy leo núi. Tôi chán đến trường ngồi ngoan ngoãn và vô tích sự lắm rồi.
Càng kéo nó càng lùi lại. Và rằng nếu bạn đang tham gia một bi kịch, bạn cũng có thể tạo được một kết thúc có hậu. Mọi người gọi: Ngheo! Ngheo! Tôi không đáp.
Trong Tuổi thơ dữ dội? Không hẳn. Hề, mọi khi đi một mình, bây giờ có ông anh ngồi cũng đỡ chán. Lúc về, thằng em tớ bảo: Buồn cười, cứ nghĩ có cái búa gõ cho mấy chú phía trước mỗi chú một phát, bực cả mình.
Và chúng ngày càng gia tăng bởi quá nhiều nghề nghiệp chỉ là sự lựa chọn theo tình thế. Chuyện bị nhục của kẻ không có quyền, tiền, danh mi nói phải. Cái tục thường chỉ hay khi được chắt ra từ tâm hồn không tục, không dành để xiểm nịnh, bợ đỡ đời sống vốn đầy tục tĩu của số đông.