Cái xương sống đèn, mà nếu trông cái chụp đèn như một cái đầu búi tó thì nó là phần từ cổ xuống hông, được làm bằng nhựa mềm để chỉnh cái đèn gù hoặc gù hơn nữa. Bất cứ cái gì ta vẽ cũng có kẻ khác vẽ được. Và vì thế, nó chìm đi trong bao đời chìm của những dòng chữ khác.
Đã kém thì nên từ bỏ cái chức danh ấy. Được một thời gian lại lẻn sang quán nước cạnh nhà hút. Hết trận đấu, ra đến ngoài sân, gặp bố cũng vừa ra.
Nơi mà thường xuất hiện những cái mồm của các nhân vật trong phim hình sự đang chiếu. Bây giờ bạn chỉ dừng lại ở một số nhân vật. Hoặc biết nhưng không rõ.
Thế mà cơm thì hốc rõ nhiều!. Có một hôm đá bóng trong mưa xong, ra sân xi măng uống nước, ngẩng lên trời theo tiếng reo của một người. Dù bạn sợ làm đau họ nhưng cuối cùng thì con người vẫn cần nhìn nhận thất bại của mình.
Và tiếp tục sứ mệnh sống đến chết thì thôi. vì không phải không có lúc chỉ là trò chơi đồ hàng ngô nghê của những đứa trẻ bố mẹ hành nghề luật Càng trưởng thành thì bạn càng dung hòa được điều đó.
Chưa nổi, đồng chí ạ. Có thể đó là trạng thái của một kẻ đã thỏa mãn và nhàm chán về dục vọng hoặc một kẻ luôn phải đè nén nó. Nên không ai có lỗi.
Nó là một sự phối màu khá đẹp. Cho từng tờ vào lửa. Như tiếng chuông cố chui lên khỏi mặt đất.
Nhưng những người khác thế, họ tìm giải pháp cho một cuộc sống thoải mái, tự do, hưởng thụ đúng cách hơn. Mà thản bởi vì lòng cần thản. Mướt mồ hôi để quên đi niềm trơ cứng ở xó lớp.
Trên tầng, tôi nằm giường đọc một câu chuyện không vui. Sự hòa giải thường thành công chỉ khi xuất phát từ nỗ lực của thiểu số và sự tha thứ của số đông. Sự không quá mê sáng tạo của hắn cũng có lí, mê quá chưa chắc xơ múi được gì.
Hơi lạ (với tôi) là khi cháy hết, những con chữ còn đọng trên nền tro xám chì tự dưng nhỏ đi. Trước khi kể tiếp chuyện hôm qua thì tôi đốt. Thôi thì tôi im lặng.