Chân lí nằm ở chính biên giới giao thoa giữa khoảng dục và không dục nên thật khó tìm. Có người cười toe toét. Dừng lại vẫn là chơi.
Và chết đi khi chưa kịp hưởng thành quả. Và những người ở đáy của sự mông muội thì vẫn còn nhan nhản ngay ở những nơi có thể (thiên vị mà) coi là văn minh nhất (của đất nước thiếu văn minh này). Và lại tiếp tục tỏ ra ngoài trang sách trước mặt, không có gì hấp dẫn tôi, không có gì đáng để tôi bận tâm.
Và tỉ lệ này không phải tỷ lệ chung cho cộng đồng, khi mà có được một vé vào sân không dễ. Những mâu thuẫn nội tại này đánh nhau rất mệt, đôi lúc phải phó mặc cho tiềm thức giải quyết. Vì nhiều cái oan không giải mà gây hiểu lầm thù hận muôn đời.
Cái bệnh thơ nó loạn lắm. Và đem năng lực của ta đi xa hơn. Và với trí tuệ cùng được mở mang, biết đâu có thể hiểu nhau hơn.
Người giàu làm khổ người nghèo, người nghèo cũng làm khổ người giàu. Đôi lúc tôi muốn thật lòng, mặc kệ cảm giác chán nản, thất vọng bởi những người không ở thật gần tôi, không ở thật gần tầm nhận thức để đủ khả năng hiểu những câu chữ giản đơn và chân thành của tôi. Có điều, em chã thích.
Tạo nên sự tạm ổn kết hợp với khả năng phá vỡ cái tạm ổn để phát triển đến mức cao hơn. Không phải điệu cười chua chát. Nhưng anh vẫn muốn trả thù em.
Cũng muốn đọc để hiểu họ hơn. Dù sao bác vẫn hơn rất nhiều kẻ đẩy lịch sử đi lùi. Không có nó thì sao? Cuốc bộ hoặc đi xe buýt.
Trong quá trình ma sát hỗn loạn cũng tự nảy sinh năng lượng nhưng không tích lũy sẽ không có bước nhảy đột biến, dễ tiêu hao và không xác định được quỹ đạo, sẽ phụ thuộc vào rủi may. Nhưng những lúc mở tủ ra, đọc lại những bài thơ đã và chưa gửi, những lúc đặt bút viết trôi chảy, bạn lại tin mình, tin vào những gì đọng trong tiềm thức của mình. Quả thật ngay với từ cách người tiêu dùng ta cũng thấy cái thị trường ấy nó đang rất ảm đạm.
Họ không bị đòi hỏi làm những người mở đường nhưng họ cần là những người dám phá bỏ sự trì trệ của mình. Chỉ là ta đang viết. Thế mà rồi cũng ngủ được.
Hoặc chúng sẽ nổ tung khi dại dột nhảy vào cái tiềm thức như một đống rác dữ kiện khổng lồ. Luôn cảm thấy bị khinh bỉ khi mọi người nhìn. Có thể làm nó hấp dẫn và thuyết phục hơn bằng cách sử dụng nhân vật là một người lớn tự kiểm điểm.