Ta có thể giải thoát cho người đàn ông đó khỏi đau đớn và lũ con đốn mạt. Tôi biết điều đó nên chưa bao giờ tôi khinh ghét họ. Không biết trận chung kết này, ở nhà có một vé, ai đi.
Sợ không trả được? Không phải. Đúng lúc đó thì một gã cổ quái từ đâu đi vào, gió thổi mạnh lên. Các cậu muốn thắng thì các cậu phải có sức mạnh, muốn có sức mạnh thì các cậu phải đoàn kết với nhau.
Đến tầng mà lúc về tôi hỏi cậu em mới biết là tầng 3. Mọi người dưới nhà vẫn gọi: Ngheo! Ngheo! Họ bắt đầu dùng đến quyền của tuổi tác và địa vị.
Thế nên tôi đã tìm mua tất cả các tác phẩm của ngài cho ông cụ. Những nghệ sỹ có lượng tác phẩm đồ sộ, ngoài khía cạnh nghị lực và tài năng còn thường là những người có sức vóc hơn bình thường. Nhưng rồi khi có thêm nhiều vết thương và nhiều sẹo, bạn thấy cũng được thôi.
Bạn không sợ người ta chán đọc vì họ chán đọc chắc gì bằng bạn chán viết. Càng xa em ta càng thấy yêu em. Còn một bên là kẻ vừa phải chống đỡ vừa phải vượt qua vừa phải hạn chế đến mức tối đa làm tổn thương đến đối thủ.
Và từ đó, có cả những sự so sánh nghiêm túc. Cố tiếp thu để làm tốt hơn. Dù bạn sợ làm đau họ nhưng cuối cùng thì con người vẫn cần nhìn nhận thất bại của mình.
Dễ dàng bị đầu độc nhận thức và kích động khi những thực tế đen tối của đời sống không còn lén lút chừa mặt trẻ em mà hiển hiện hàng ngày. Tôi cười khùng khục trong họng. Rồi, tôi phải tập chứ.
Thử tiếp đến máy chạy, máy leo núi. Bạn ghét sự đợi chờ. Mọi người cho rằng bạn sinh hoạt trái qui luật, giờ giấc lộn xộn nên luôn cố ý xoay ngược thời gian của bạn cho phù hợp với họ.
Và lại thấy quyển sách bị xé. Khi đã chơi thì ngoài người chơi ra, thậm chí cả bản thân kẻ đó, ai biết đấy là chơi. Đêm qua lúc vỡ giấc lại nằm nghĩ triền miên.
Cũng như hôm cưới chị cả vừa rồi, bạn chạy lăng xăng suốt. Vẫn có những nỗi buồn nhớ và thất vọng xen vào. Mà không xuyên sang tai bên kia.