Ông ấy liền nổi cáu, thậm chí muốn đánh tôi, vì tôi không hoàn thành công việc và chỉ là một tên làm thuê tầm thường. Tarkad cảm thấy thật xấu hổ. - Tôi nghĩ chắc chắn là Arkad có bí quyết ấy.
Thật ra, tôi cũng biết cho các chàng trai trẻ còn thiếu kinh nghiệm vay tiền là rất mạo hiểm. Tham gia những hành động như thế thật tôi không khỏi hổ thẹn trong lòng. Trước đây, tôi nghĩ rằng nó là điều mà ai cũng mong ước và nó có thể xảy ra không cần bất cứ sự nỗ lực nào của con người.
Tất cả mọi người đều hồi hộp, chăm chú Nomasir điềm đạm, tự tin đứng dậy và bắt đầu thuật lại tất cả những điều đã diễn ra trong suốt mười năm lập nghiệp của mình: Còn không, trong tương lai bạn càng gặp nhiều khổ sở và dằn vặt hơn đấy. Hãy để những lời khuyên của họ bảo vệ tài sản của bạn, tránh nguy cơ bị mất vốn hay không thu được lợi nhuận do đầu tư sai chỗ.
Thôi, cậu hãy cố gắng đi theo một con đường của riêng mình và cầu mong cho những vị thần sa mạc sẽ che chở cậu. Cái này là của Nebatur, người buôn lạc đà ở Babylon. Cháu nghĩ rằng mình sẽ không bao giờ trả hết ơn của ông khi ông kể cho cháu nghe bí quyết thành công của ông cháu, và hết lòng giúp đỡ cháu.
- Chúng tôi đã nghe rất nhiều chuyện về ông ấy. - Ở đâu cũng có thể làm giàu và sự giàu có luôn có đủ cho những con người không ngừng nỗ lực làm việc. - Nếu em muốn thế, Sira, thì hãy dùng tên nô lệ này.
Hỡi Arkad! Hãy nói cho ta rõ bí quyết nào để con người trở nên giàu có? Bí quyết đó có thể truyền dạy cho mọi người được không? Không biết đứa nô lệ này có thể dắt được lạc đà không? Bởi vì, đối với những trò này, họ có thể vạch ra những điểm bịp bợm ngay lập tức.
Tất cả số tài sản này là của ông và nó chỉ là một phần nhỏ trong số gia sản hiện ông đang có được. Hãy làm việc, làm việc và làm việc thôi! Chúng ta hãy bắt đầu làm việc ngay bây giờ đi. Khi nạn đói xảy ra, ông đã mua ngũ cốc từ Ai Cập chở về Damacus để phân phát cho dân chúng và nhờ vậy mà không có ai chết đói cả.
Ông bàng hoàng nhận ra đó chính là Kẻ cướp biển ngày trước. Tôi nghĩ đó là loại rượu ngon nhất mà lúc bấy giờ tôi có thể nếm được. Hai năm sau đó, tôi mới gặp lại ông Algamish.
Chờ khi đám đông tản bớt, ông mới tiến đến gần. Đánh giá điều này như thế nào tùy thuộc vào các bạn. Vì vậy, nếu giống như lần trước, bà Sira không cần phải chuẩn bị kỹ lưỡng như vậy.
Lúc đó, người nông dân cố ý trở lại chuồng để lắng nghe. - Đó là sự thật, Kobbi à! Cho dù cuộc sống của chúng ta chưa được như ý, nhưng chúng ta không hề muốn năm này sang năm khác phải sống những chuỗi ngày như kiếp nô lệ. Vậy có phải dịp may hiếm có đã vuột khỏi tầm tay của tôi không?”