Nét mặt ông Pullman tươi hẳn lên, rồi ông mời: "Ông vô phòng tôi. Bạn nên để ý rằng vấn đề ái ân đứng đầu, và trái với điều người ta thường tưởng những khó khăn về tiền bạc quan trọng hạng ba. Xin bạn nhớ kỹ điều đó.
Làm sao cho người ta ưa mình liền George Eastman, vua hãng sản xuất phim Kodak, đã chế ra thứ phim trong suốt để chiếu bóng được và kiếm được cả trăm triệu mỹ kim, nổi tiếng khắp hoàn cầu. Phải khéo léo, đừng khen bất ngờ quá, cho bà khỏi nghi. "Tôi không đồng ý với ông, nhưng tôi có thể lầm được.
Ông Lawes chỉ muốn một nơi nào chắc chắn. Phải, đàn ông biết tất cả những điều đó. Để khuyên tôi một lần nữa hỏi "Nghiệp đoàn kiến trúc sư" và cậy tôi làm đại lý bảo hiểm cho ông.
Bạn đọc đi rồi thử tưởng tượng tình cảm của người nhận được, thử kiếm lẽ tại sao bức thư đó "kết quả năm lần hơn một phép mầu". Nhưng không thể nào nói cho lão già cứng cổ và xuẩn đó nghe được hết. Tổng thống Roosevelt còn làm như vậy, còn phần đông chúng ta, ra sao?
Lần sau, nếu ta có ngứa miệng muốn đắc chí tuyên bố rằng người hàng xóm của ta lầm thì ta hãy nhớ tới lão sư Socrate và khiêm tốn tìm một câu vấn - một câu vấn nó kéo về cho ta một câu đáp "có". Những sự thách đố như vậy bao giờ cũng kích thích được một cách chắc chắn những người có tâm huyết. Tôi biết bạn nghĩ gì khi đọc đầu đề chương này.
Cái đó cũng đáng kể, phải không, ông?". Kết quả: tất cả những kiểu đó đều được thu nhận. Tôi ráng tự đặt tôi vào địa vị anh và thấy rằng anh không chịu trách nhiệm trong bữa tiệc đó, vì không phải anh đi chợ, cũng không phải anh nấu món ăn.
Muốn dẫn dụ ai làm một việc gì theo ý ta, chỉ có cách là làm cho người ấy phát khởi cái ý muốn làm việc đó. Người ta cho rằng tánh hạnh bà như vậy; bởi vì bà mắc bệnh thần kinh. Nhưng má nó, một người nhà quê nghèo an ủi nó, ôm nó vào lòng, bảo rằng bà tin chắc nó có tài và đã thấy nó tiến tới rồi.
Bất kỳ một người chăn bò hay là một kỵ binh, một nhà chính trị hay một nhà ngoại giao lại thăm ông, ông đều biết cách nói hỏi chuyện người đó. Hai mươi sáu tiệm, cao lâu hợp lại thành công ty đó và cùng theo một chính sách đặc biệt, lấy "danh dự" làm trọng. Tôi biết bạn nghĩ gì khi đọc đầu đề chương này.
Bernard Shaw nói rằng họ không, không đủ, phải thực hành nữa. Mắng, giảng giải, dỗ ngọt, đều vô hiệu. Trong thời gian đó, bà kêu điện thoại hỏi một người chủ cũ về hạnh kiểm của chị ta.
"Nước suối và mưa nguồn đều chảy xuống sông sâu bể cả là vì núi cao mà sông và bể thấp. Phần đông chúng ta đầy thành kiến và thiên vị. Khi chúng tôi lại gặp nhau ở hội nghị, ông ta trò chuyện với tôi, có lễ độ lắm (trước kia không khi nào ông nói với tôi nửa lời).