có một đứa bị nằm trần truồng trên sàn lạnh cho đến sáng mà chẳng đứa nào đoái hoài vì nó trơ trọi không kẻ thân thích suy ra không có tiền và thế là chỉ đến lúc nó sắp chết thì sợ hậu họa bọn mày mới chịu xúm lại Giữa những khoảng ấy là thời gian trống. Trước thì tháng gặp một hai lần.
Xin lỗi nhé, buồn ơi. Trong những bữa cơm vui vẻ, những trận bóng ghi bàn đẹp, bạn thắc mắc tại sao bạn từng hay mơ hồ về cái chết. Không để ý đến thì nó cũng trở nên vô nghĩa.
Khi hắn thấy hắn không thể vượt qua hoặc không có ham muốn vượt qua. Trong nhà, tôi đã trở thành một kẻ bất trị. Tôi biết nó khờ nhưng không ngờ nó khờ như vầy: Lớp 11 rồi mà một hôm qua đường thấy hai con chó làm chuyện trăng gió nó reo: Ê, hai con chó chụm đuôi vào nhau làm gì kìa (y hệt cái hớn hở của một cô bạn cùng lớp đại học với tôi trong một lần thấy cảnh tương tự).
Để hồi phục và phát huy sức mạnh thực sự. Bạn sẽ không hề muốn cố lao động, đặc biệt là viết, khi nó chẳng có giá trị gì. Và hơn hết, hiểu biết lẫn nhau và cùng tiến đến một đường lối giáo dục đúng đắn.
Tôi đang viết với tư cách một thiên tài. Cái đó làm bạn tỉnh ra. Vì nhiều cái oan không giải mà gây hiểu lầm thù hận muôn đời.
Hành động của tôi là hành động tự vệ để sinh tồn và tôi hoàn toàn ý thức được chúng chứ không khát máu. Từ rất lâu tôi luôn có cảm giác mẹ là người thần kinh mỏng mảnh nên tôi thường chịu trận. Và bỗng khao khát nó sáng lên nhiều nữa.
Mình không bao giờ thả. Là oang oang toàn thứ mình không biết. Tôi muốn thử những cách khác.
Bạn biết sự dịu ngọt của đàn bà là liều thuốc không tồi. Đó là thế giới quan, là nhận thức của phần đông thế hệ đi trước và cả thế hệ của tôi. Vì họ, người lớn, nói chung, có lẽ, luôn cảm thấy việc động chạm đến mình là xúc phạm.
Nhà văn vội áp trán vào miệng nàng. Nói chung thì tôi đóng vai trò một cầu thủ tự do. Mặc quần đùi ra đường lạnh.
Mẹ bảo để mẹ đi xem chung kết. Con còn đau mắt đau đầu không? Tôi: Im lặng. Và trước lúc tôi đi ngủ, đi học thường không quên tung một cái thòng lọng yêu thương tròng theo: