Và cậu nảy ra một ý rất mới. Bà cất ngôi nhà ấy, yêu mến nó, trang hoàng nó bằng tất cả những bảo vật thu thập được ở châu u. Crowley núp sau chiếc ghế đệm bông, bắn lại lính không ngừng.
Tại sao cứ luôn luôn nói tới cái mà chúng ta muốn? Thực là vô ích, ngây thơ và vô lý. Rồi nó ăn hai đĩa cháo, không phải ai mời mọc hết: Chính nó đã nấu cháo đó, nó tự đắc lắm, nó tự thấy quan trọng lắm. Không có một cuộc thách đố như vậy.
Ông có hai đứa cháu làm cho mẹ lo lắng nhiều lắm vì đi học xa mà không bao giờ viết thư về nhà. Eliot thì không khó chi hết. (Tôi phải nói rằng bà phỏng vấn anh chàng ấy ở trong khám).
Tuần sau, tôi đãi khách bữa trưa. Phải để cho người khác trút bầu tâm sự của họ ra. Mỗi người phải để cho các bạn xét đoán mình.
Đừng giễu sự lầm lẫn, sự ngu muội, sự giận dữ của họ. theo học lớp giảng của tôi, kể lại cho tôi nghe như sau này: Cháu sành và có óc thẩm mỹ.
Cảnh nghèo khổ ám ảnh ông ngày đêm, làm ông lo sợ lắm và nhất quyết kiếm sao cho có đủ tiền để bà cụ khỏi cảnh vất vả không kể chết đó. Nếu được hai bức, ông đã cho là khá, còn được ba bức thì thật là tốt lắm. Nhưng lời tuyên bố của ông Adler quan trọng tới nỗi tôi phải chép nó lại lần nữa:
Những giờ sống bên cạnh bà vợ đứng tuổi đó là những giờ êm đềm nhất trong đời ông. Trái lại, trong câu chuyện của bà, bà thường lầm lộn buồn cười về sử ký hay văn học sử. Vậy thì tranh biện làm chi cho tốn công chứ? 4- Kết quả: tranh biện nhau hoài.
- Thầy đưa tôi một cục phấn. Được một lúc, bà ta nói rằng vài người hàng xóm đã cho mắc điện vào chuồng gà và thấy kết quả mỹ mãn. Bệnh của tôi, ông chưa muốn biết, mà cần biết cái ví tiền của tôi đã.
Ví dụ khi bạn bực tức, tự nhiên bạn muốn chỉ trích, khiển trách chứ không nghĩ tới sự tự đặt mình vào địa vị người. Trong thương mãi và xã giao, sự nhớ tên người cũng quan hệ không kém gì trong chính trị. Bạn hãy thành thật gắng tự đặt mình vào địa vị họ mà tự nhủ: "Nếu ta ở vào địa vị họ, ta sẽ có những tình cảm gì, sẽ có những phản động ra sao?".
Lần này bà mở toang cửa ra và hỏi: - Sao ông biết là gà tàu? - . Phương pháp đó gợi lòng ngờ vực của người ta và có lẽ người ta còn khinh bỉ nữa. Cứ ngọt ngào, không tốn sức mà làm cho các ông tòa phải theo ý kiến ông.